迟迟落日挂春晖

出自明朝韩上桂的《紫陌行
圣朝明日丽中天,汉代祥云接御烟。
百二关河开锦绣,三千龙虎护幽燕。
幽燕士女多婉娈,洛渭风尘同眷恋。
但学吹箫驾碧空,岂惜鸣銮买歌扇。
晓漏铜龙报早春,青阳景物动芳辰。
太史书云呈玉叶,将军履剑动勾陈。
岭外调风应,衡端淑气臻。
文从星汉转,治逐斗杓新。
斗杓星汉浮兰汜,象管鸾笙催帝里。
罗浮山上月衔梅,上苑林中云缀李。
共道朝来斗彩春,谁知腊里偷寒芷。
春气竞萌芽,春光照碧沙。
枯崖藏翠草,古木发琼葩。
渭水桥边千万户,武陵源上两三家。
流风一溯龙城遍,往日关河如自变。
水濯黄金条,庭抽青玉线。
江云黯黯度游龙,江雪融融湿飞燕。
飞燕翩翻上画梁,游丝杂沓卷垂杨。
朱门锁后谁冲钥,衡宇开斜亦任香。
沉吟报道春将度,侠客妖容满前路。
紫带珠缨络玉骝,银丝铁网妆瑶辂。
照人宝剑递成行,映日金环移远步。
金环宝剑逼泠泠,牵车策马未曾停。
何处依微开古刹,何处阴深度帝京。
龙鞭轻指点,宝勒近丁宁。
相看一水隔,并笑百花明。
仙郎此去同谁伴,浮英落缕争相半。
丹瞿九道接重楼,紫陌千条横广汉。
磴路复崖雪未稀,铜沟别墅冰将泮。
为寻春色倚嵯峨,谁料春心系茑萝。
驱驰岂惮金川水,窈窕还临宝镜波。
北渚夜来少,南山朝更多。
同为斗草戏,齐作采兰歌。
相顾红颜私懊恼,人生安得长美好。
去年花比今年饶,今年春比去年早。
闻道宫城辇道东,照人丹杏挹春风。
江心小李不同白,洞口纤桃一样红。
荼迍架上栖双鸟,杨柳溪头落并鸿。
荷衣新试浅,柏盖旧成丛。
漱水珠花射,敲冰爽气冲。
行行更向曲江浒,两岸落花急带雨。
青萍碎出日还浮,弱荇微牵风更舞。
锦瑟佳人娇上春,吹笙王子结成邻。
有情飞鸟能相伴,无意游蜂只自嗔。
双双蛱蝶衔须并,匝匝鸳鸯比翼频。
抽手为郎折江芷,更上一枝春更美。
丛棘牵裳步却难,凌波度袜泥防滓。
但取嫣妍效妾欢,何辞婉转为君死。
箫鼓中流发浩音,桂棹轻移傍绿阴。
云鬟斗出千峰玉,宝靥斜开万树金。
万树霏微但一色,水底龙文涵湜湜。
葡萄樽下几倾红,竹叶杯中频送碧。
锦带同心结,香袿连理织。
眼前一片欢,别后庸相识。
迟迟落日挂春晖,只可贪花满袖归。
芳潭紫萼携来重,碧沼朱英恨不违。
归鞍竞隘关前毂,冉冉红尘散金谷。
翡翠支持草际深,珊瑚错落花中蹴。
止水犹含旖旎香,竹梢尚系轻盈縠。
寂寞空林野鸟啼,凄凉暮雨玄猿哭。
目极萧然怅远游,早春何地不消愁。
亦有花间题纨扇,亦有袖里觅银钩。
从前已对蟾蜍月,别后新添嵒鹊楼。
始信太平多景象,蕙叶兰文波泱漾。
盛年春色住盘龙,满目风光留户网。
独有经行客子悲,貂裘已破黄金资。
风流不减张京兆,磊落谁嗟向子期。
琴心懒奏凤皇曲,彩笔羞裁芍药诗。
茫茫天地一何大,石涧飞虫递鸣籁。
轻风不散故乡愁,细草长萦行野慨。
只有南枝号合欢,谩说忘忧树北背。
尘生莱甑几怜人,病处牛衣徒自悔。
振翮何时入御堤,上林还借一枝栖。
手调商鼎盐梅和,曲应虞弦舞袖低。
涸鲋亦思回润辙,枯杨犹自发荣稊。
春风一夕能相识,鹰作鸠声亦解啼。
紫陌行拼音解读
shèng cháo míng zhōng tiān
hàn dài xiáng yún jiē yān
bǎi èr guān kāi jǐn xiù
sān qiān lóng yōu yàn
yōu yàn shì duō wǎn luán
luò wèi fēng chén tóng juàn liàn
dàn xué chuī xiāo jià kōng
míng luán mǎi shàn
xiǎo lòu tóng lóng bào zǎo chūn
qīng yáng jǐng dòng fāng chén
tài shǐ shū yún chéng
jiāng jūn jiàn dòng gōu chén
lǐng wài diào fēng yīng
héng duān shū zhēn
wén cóng xīng hàn zhuǎn
zhì zhú dòu sháo xīn
dòu sháo xīng hàn lán
xiàng guǎn luán shēng cuī
luó shān shàng yuè xián méi
shàng yuàn lín zhōng yún zhuì
gòng dào cháo lái dòu cǎi chūn
shuí zhī tōu hán zhǐ
chūn jìng méng
chūn guāng zhào shā
cáng cuì cǎo
qióng
wèi shuǐ qiáo biān qiān wàn
líng yuán shàng liǎng sān jiā
liú fēng lóng chéng biàn
wǎng guān biàn
shuǐ zhuó huáng jīn tiáo
tíng chōu qīng xiàn 线
jiāng yún àn àn yóu lóng
jiāng xuě róng róng shī 湿 fēi yàn
fēi yàn piān fān shàng huà liáng
yóu juàn chuí yáng
zhū mén suǒ hòu shuí chōng yào
héng kāi xié rèn xiāng
chén yín bào dào chūn jiāng
xiá yāo róng mǎn qián
dài zhū yīng luò liú
yín tiě wǎng zhuāng yáo
zhào rén bǎo jiàn chéng háng
yìng jīn huán yuǎn
jīn huán bǎo jiàn líng líng
qiān chē wèi céng tíng
chù wēi kāi shā
chù yīn shēn jīng
lóng biān qīng zhǐ diǎn
bǎo jìn dīng níng
xiàng kàn shuǐ
bìng xiào bǎi huā míng
xiān láng tóng shuí bàn
yīng luò zhēng xiàng bàn
dān jiǔ dào jiē zhòng lóu
qiān tiáo héng guǎng 广 hàn
dèng xuě wèi
tóng gōu bié shù bīng jiāng pàn
wéi xún chūn cuó é
shuí liào chūn xīn niǎo luó
chí dàn jīn chuān shuǐ
yǎo tiǎo hái lín bǎo jìng
běi zhǔ lái shǎo
nán shān cháo gèng duō
tóng wéi dòu cǎo
zuò cǎi lán
xiàng hóng yán ào nǎo
rén shēng ān zhǎng měi hǎo
nián huā jīn nián ráo
jīn nián chūn nián zǎo
wén dào gōng chéng niǎn dào dōng
zhào rén dān xìng chūn fēng
jiāng xīn xiǎo tóng bái
dòng kǒu xiān táo yàng hóng
zhūn jià shàng shuāng niǎo
yáng liǔ tóu luò bìng hóng 鸿
xīn shì qiǎn
bǎi gài jiù chéng cóng
shù shuǐ zhū huā shè
qiāo bīng shuǎng chōng
háng háng gèng xiàng jiāng
liǎng àn luò huā dài
qīng píng suì chū hái
ruò xìng wēi qiān fēng gèng
jǐn jiā rén jiāo shàng chūn
chuī shēng wáng jié chéng lín
yǒu qíng fēi niǎo néng xiàng bàn
yóu fēng zhī chēn
shuāng shuāng jiá dié xián bìng
yuān yāng pín
chōu shǒu wéi láng shé jiāng zhǐ
gèng shàng zhī chūn gèng měi
cóng qiān shang què nán
líng fáng
dàn yān yán xiào qiè huān
wǎn zhuǎn wéi jūn
xiāo zhōng liú hào yīn
guì zhào qīng bàng 绿 yīn
yún huán dòu chū qiān fēng
bǎo xié kāi wàn shù jīn
wàn shù fēi wēi dàn
shuǐ lóng wén hán shí shí
táo zūn xià qīng hóng
zhú bēi zhōng pín sòng
jǐn dài tóng xīn jié
xiāng guī lián zhī
yǎn qián piàn huān
bié hòu yōng xiàng shí
chí chí luò guà chūn huī
zhī tān huā mǎn xiù guī
fāng tán è xié lái zhòng

※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

这首诗描绘了一个盛世的景象,唐朝的社会繁荣、国家富强、人民安康。作者通过描述自然景色、城市风貌和人物形象来表现唐朝的繁荣昌盛,同时也反映了人们对美好生活的追求和向往。整篇诗歌充满了华丽的意象和优美的语言,传递着作者的情感和思想。

背诵

相关翻译

相关赏析

紫陌行诗意赏析

这首诗描绘了一个盛世的景象,唐朝的社会繁荣、国家富强、人民安康。作者通过描述自然景色、城市风貌和人物形象来表现唐朝的繁荣…展开
这首诗描绘了一个盛世的景象,唐朝的社会繁荣、国家富强、人民安康。作者通过描述自然景色、城市风貌和人物形象来表现唐朝的繁荣昌盛,同时也反映了人们对美好生活的追求和向往。整篇诗歌充满了华丽的意象和优美的语言,传递着作者的情感和思想。折叠

作者介绍

韩上桂 韩上桂 明广东番禺人,字孟郁,号月峰。幼时家贫,喜读书。向人借《二十一史》,浏览一月,即默识大略。万历二十二年中举。授国子监丞。转永平府通判。巡抚方一藻以其才荐。崇祯末闻帝死讯,愤恨死。…详情

版权声明:本文内容由网友上传(或整理自网络),原作者已无法考证,版权归原作者所有。古诗文网免费发布仅供学习参考,其观点不代表本站立场。

转载请注明:原文链接 | https://www.gushiwenwang.com/sentence/4639665.html

Copyright © 2011-2023 | 古诗文网©赣州鸿鹄网络科技有限公司版权所有 | 赣ICP备18007976号 | 关于我们 |